Người ta bảo ăn chay là tu. Nhưng có ai nói cho tôi biết: trượt chân trong lúc tu, thì có được… ăn lại không?
Hôm đó là một chiều mưa, những giọt nước như rơi từ tận lòng mây xám. Tôi chạy vội vào quán ăn bên đường trú tạm, tâm trạng lủng lẳng như chiếc lá khô bị cuốn trong cơn gió. Bụng đói cồn cào, còn lòng thì trống rỗng đến lạ.
Và rồi… tôi nhìn thấy nó.
Miếng gà rán.
Vàng ươm như nắng chiều, giòn rụm như tiếng cười của tuổi thơ xa xưa. Nó nằm đó trên khay inox, lấp lánh như một… sai lầm.
Nội dung chính
Ba năm chay trường, đi tong… chỉ trong một khoảnh khắc 😞
Tôi đã ăn chay trường suốt 3 năm trời. Ba năm! Đủ để một đứa trẻ lớn khôn, đủ để một cây non thành cây lớn, đủ để tôi tin rằng mình đã “khác”.
Chuyện bắt đầu từ lúc thất tình. Nghe có vẻ không liên quan, nhưng thật ra lại rất… logic theo cách riêng của đau khổ: tim đau → không muốn hại sinh linh nào khác → ăn chay. Ban đầu chỉ định ăn 7 ngày để “thanh tẩy tâm hồn”, rồi thành 1 tháng, rồi tự lúc nào… tôi quên luôn vị của thịt.
Tôi không phải người sùng đạo cuồng nhiệt. Tôi ăn chay vì thấy lòng nhẹ hơn, giấc ngủ yên hơn, nồi cơm nhà thơm hơn mùi từ bi. Tôi thích cảm giác không gánh nặng về tội lỗi khi nhìn thấy những chú chó mèo trên đường.
Cho đến chiều mưa hôm đó. Tôi mệt nhoài. Đói lả. Và… yếu lòng.

Cắn một miếng, nước mắt tôi rơi 🍗
Không phải vì gà ngon. Mà vì… tội lỗi.
Tôi thấy mình như kẻ phản bội. Như vừa phá vỡ lời thề với chính mình. Như bị trục xuất khỏi vườn Eden của lòng từ bi. Miếng gà rán trong miệng bỗng chốc mặn chát, không phải vì gia vị, mà vì nước mắt.
Tôi đi về nhà trong cơn mưa, mỗi bước chân như dẫm lên những mảnh vỡ của sự tự trọng. Soi gương, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe và hỏi:
“Mày còn là người chay trường nữa không?”
Tôi không biết. Tôi chỉ biết lúc đó lòng mình rối như miếng bún tàu chưa ngâm. Một bên là miếng gà rán còn dính dầu mỡ ngoài quán kia. Một bên là tôi – người từng viết status khoe “ăn chay là con đường về với chính mình”. Giờ thì tôi đang… lạc về bãi đậu xe của nghiệp chướng.
Ai nói người ăn chay thì không được thất bại? 🍃
Hôm sau, tôi kể cho một người bạn cũng ăn chay lâu năm. Tôi tưởng bạn sẽ ném vào mặt tôi một nhành cần tây thánh thiện hay ít nhất cũng là ánh mắt khinh miệt. Ai ngờ, bạn bật cười – tiếng cười trong veo như nước suối:
“Tao cũng từng ăn lẩu bò trong lúc say rượu. Ăn xong tỉnh ngay, còn khóc nữa.”
Tôi ngạc nhiên như người vừa được giải oan: “Mày không thấy… có lỗi à?”
Bạn nghiêm túc: “Có chứ. Nhưng không có nghĩa là dự án ăn chay kết thúc. Ăn chay là một hành trình dài, không phải cái thẻ hội viên mà mày mất là hết quyền lợi. Mày lạc đường chút, rồi quay lại, vậy là được.”
Tôi im lặng. Rồi cười. Nhẹ thật sự.
Câu nói ấy như một cái ôm ấm áp giữa tôi và chính tôi.
Người ăn chay không cần hoàn hảo 🤍
Tôi ngồi suy nghĩ cả đêm. Suốt 3 năm qua, tôi ăn chay không phải để được ai khen ngợi hay để trở thành thánh nhân. Tôi không phải vị Bồ Tát trên bàn thờ. Tôi là người – mà đã là người thì… có lúc mềm lòng, có lúc sa ngã, có lúc chỉ muốn được làm một kẻ bình thường.
Lúc tôi ăn miếng gà rán hôm đó, tôi không hóa thân thành ác quỷ. Tôi chỉ mệt mỏi, chỉ cần được an ủi. Và trong cơn mệt mỏi ấy, tôi học được điều quý giá nhất – cách tha thứ cho chính mình – thứ mà mấy năm ăn rau xanh chưa chắc tôi đã làm được.
Lòng từ bi đầu tiên phải bắt đầu từ chính mình.
Quay lại, nhưng với tâm thế khác 🔁
Tôi quay lại ăn chay. Nhưng lần này với tâm thế khác – không cầu toàn đến hoang mang, không ép mình đến nghẹt thở, không coi thường những người chưa đi được con đường này.
Tôi biết có những người chay trường tuyệt đối – họ như những ngọn hải đăng sáng, tôi kính trọng và ngưỡng mộ. Nhưng tôi cũng hiểu có nhiều người ăn chay… thất thường – lúc được, lúc không – và họ cũng xứng đáng được tiếp tục bước đi trên con đường tỉnh thức này.
Bởi vì chay không phải cuộc thi ai giỏi hơn. Cũng không phải vạch đích phải về nhất. Chay là một cách để ta trở về – về với lòng từ, về với sự tỉnh thức, về với chính mình một cách chân thật nhất.

Vẫn đang đi tiếp 🚶♂️
Và tôi, một người từng khóc vì gà rán, vẫn đang đi tiếp trên con đường này. Mỗi ngày, mỗi bữa cơm, mỗi lựa chọn nhỏ. Không hoàn hảo, nhưng chân thành.
Có thể bạn cũng từng “gãy” như tôi. Có thể bạn cũng từng thất vọng về chính mình. Đừng giận mình lâu quá. Đừng gấp cuốn sách lại chỉ vì một trang bị gấp mép. Miễn là bạn còn tin, còn muốn quay lại, thì cánh cửa từ bi vẫn mở rộng đón chào.
Vì cuối cùng, chúng ta đều chỉ là người. Và những người không hoàn hảo cũng cần được yêu thương – nhất là từ chính họ.
Một câu chuyện từ trái tim, chia sẻ bởi những ai tin rằng lòng từ bi bắt đầu từ việc tha thứ cho chính mình.
Tàu Hũ Biết Cười kể thay…